Chú rể 15 tuổi - Cô dâu được chọn (P2)

Chú rể 15 tuổi - Cô dâu được chọn (P2)
Khó khăn lắm Dương mới kéo được hai cô em ra ngoài để ngồi ăn đàng hoàng nhưng vừa nhìn thấy Huy ăn ngấu nghiến mấy món trên bàn, mỡ dầu dính đầy hai bên mép và tay thì cô bé út với cái mặt méo sệ, vờ đau bụng chui toạt lại vào phòng. 

- Hay sự có mặt của con làm em ấy không vui?

Huy nhìn theo khuôn mặt thất vọng của Trang mà cậu ủ rủ.

- Không phải đâu tại bao tử em ấy có vấn đề thôi. Bạn cứ tiếp tục ăn đi đừng quan tâm.



Linh vừa cười vừa giải thích làm Huy vui trở lại. Dương cảm thấy em mình quả là đứa hiểu chuyện, chắc là nó đã chấp nhận thằng nhóc này làm chồng. Nhưng cái viễn tưởng tươi đẹp ấy đổ sập ngay trước mặt Dương khi vừa nói xong nhỏ em đã ôm bụng đau đớn. Linh lịch sự chào Huy, chúc cậu ăn ngon rồi lui vào trong. Dương thầm tán thưởng đứa em thiên tài của mình trong cái vụ diễn kịch như thật.

- Hai đứa ăn tiếp đi, để mẹ vào coi mấy đứa ấy xem sao.

Bà Ngọc đứng dậy để cho Dương và Huy ngồi đối diện nhau. Dương thở dài với tính cách trẻ con của hai đứa em, rồi cô lấy khăn giấy đưa cho Huy, bảo cậu lau cho cẩn thận.

- Không phải em thường ăn thế này đâu. Tại thức ăn chị nấu rất ngon, lần đầu em ăn những món ngon như thế này.

Dương cảm giác có chút tự đắt qua lời khen vô tình của Huy, cô cười.

- Không sao đâu, cậu đừng để ý. Mấy đứa đó còn trẻ con nên chú trọng hình thức lắm.

Huy ậm ừ, rồi ăn nốt chén cơm. Dương cảm thấy hai đứa em mình phản ứng hơi thái quá sợ rằng làm cậu nhóc không vui thì nản nên cô bắt đầu lấy điểm lại giúp tụi nó.

- Bình thường tụi nó không thế đâu. Tại hôm nay hai đứa nó chuẩn bị hơi mệt nên đâm ra trái tính trái nết thôi. 

Dương bắt đầu kể những thành tích của hai cô em, bịa thêm vài hành động tốt bụng mà chúng đã từng làm. Cuối cùng chốt lại một câu.

- Hai đứa nó là những cô bé tốt bụng và xinh đẹp. Tụi nó đều mong muốn sẽ trở thành một người vợ tốt trong tương lai.

Huy chăm chú lắng nghe và cậu gật đầu mỉm cười. Với cậu bé ngoan ngoãn này Dương cảm thấy tương lai của một trong hai đứa em mình cũng không đến độ thê thảm lắm. Cô gắp cho Huy một miếng gà rán khác và cười với cậu. Huy vui vẻ và ăn hết những thứ trên bàn. 

Khi bữa ăn đã xong, Dương bảo Huy ngồi chờ và ăn tráng miệng để cô vào trong gọi mọi người ra. Vừa bước vào phòng Dương thấy ngay vẻ chán chường của mẹ cô và hai em gái.

- Mọi người sao thế? Cuối cùng đứa nào chịu chuyện hôn sự này nào?

- Chẳng đứa nào cả.

Bà Ngọc thở dài.

- Em có bạn trai rồi nên không thể phản bội bạn ấy được.

Linh nhanh nhảu ứng biến. Sau khi nói xong cô bị chị báp vào đầu một cái.

- Vậy đứa nào lúc nãy tranh cái kẹp kitty để cho xinh hơn hả? Mới nhỏ mà bày đặt bồ bịch. Còn con Trang? Sao nằm im đó.

Vừa động đến tên mình, Trang bật dậy bù lu bù loa lên.

- Em ghét mấy thằng xấu xí, ghét cả bọn ở dơ nữa. Em ghét thằng đó, nhìn là thấy ghét rồi.

Mấy câu cuối của Trang chìm trong tiếng nấc, làm cả nhà không muốn động vào cô nữa.

- Vậy còn con?

Bà Ngọc nhìn Dương và tiếp sau đó là cái nhìn chăm chăm của hai cô em làm Dương bật cười.

- Trời! Mẹ nghĩ sao vậy, thằng nhóc nhỏ hơn con tận ba tuổi và mới cao ngang cổ con.

- Có sao đâu. Bây giờ thiếu gì chuyện vợ chồng chênh lệch tuổi với lại đâu nhất thiết phải lấy thằng nhóc đó. Chị chỉ cần ở cùng có ba tháng rồi nói không hợp, nhận tiền và về nhà là ok.

Vừa dứt lời Linh nhận ngay cô chị cái nhéo tai đau điếng.

- Nguyên tắc của con là không bao giờ quen với người nhỏ tuổi hơn mình nên đừng đẩy con vào chuyện này. Bao năm qua con đã làm thêm phụ giúp gia đình và lần này đừng có mà đùng đẩy sang cho con nữa.

- Thôi được rồi mấy đứa đừng tranh cãi lôi thôi nữa. Cứ để thằng bé nó chọn ai hợp với nó là được rồi nhưng tất cả phải ra ngoài và cư xử cho lịch sự đừng làm mất mặt cha các con.

Bà Ngọc nói dứt khoát và lần đầu trong 18 năm làm mẹ Dương thấy bà đứng đúng trên cương vị này. Dương kéo tay cô út ngồi dậy.

Sau bữa ăn Dương ở dưới bếp thu dọn còn mẹ và hai cô em thì ngồi tiếp chuyện với Huy. Câu chuyện diễn ra thật tẻ nhạt, người hỏi, người trả lời và nụ cười không mấy duyên của mẹ khi cứ cố tạo ra không khí vui vẻ. Dương làm xong công việc của mình và lên nhà trên, cô đề nghị mọi người cùng chơi đánh bài để giải trí và ngay lập tức một sòng bạc được lập giữa nhà.

Huy cầm vài lá bài trên tay nhưng Dương thấy rõ sự lúng túng trên nét mặt cậu. Dương khẽ nói nhỏ vào tai Huy và Huy gật đầu thụng thịu. Điều đó làm Dương xém bật cười nhưng không muốn cậu bé thêm ngại nên cô nén nó lại và nhanh chóng giải thích luật lệ, cách chơi cho cậu.

Mấy ván đầu Huy luôn tới chót làm cô út Trang không khỏi mĩa mai vì cô bé luôn là người thắng cuộc trong các trận đỏ đen. Đó là niềm tự hào riêng của cô nhóc và một lúc sau niềm tự hào bất bại sụp đổ ngay dưới một kẻ tay mơ làm cô bé sôi máu.

Huy bắt đầu chơi có bài bản và suy tính, lật ngược tình thế khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. 

- Nói dối! Nói dối!

Cô bé út sau nhiều ván liên tiếp đến nhì bất mãn đứng dậy, không thèm chơi nữa. Dương thấy vô cùng hả dạ khi con bé bị như thế, lâu nay lúc nào nó cũng tự hào, kênh kiệu khi cả nhà chơi bài. Lần này hứng chịu cảm giác thua cuộc để bớt hống hách lại.

Sau đó cả nhà ngồi làm mức và nói chuyện đến chiều, tiếng còi xe ngoài cổng làm Huy giật mình. Cậu lễ phép chào mọi người ra về và bà Ngọc theo sau tiễn cậu để biết câu trả lời cuối cùng.

Cả ba cô gái chen nhau cái cửa sổ nhỏ, nhòm ra ngoài để xem chuyện gì xảy ra. Có lẽ bà Ngọc đã đặt câu hỏi cho nên khuôn mặt Huy mới đỏ lựng cả lên như thế. 

Cậu khẽ liếc mắt về phía cả ba rồi lí nhí gì đó trong cổ họng.

- Cầu trời không phải là em.

Linh làm bộ ra vẻ khấn vái rất thành tâm.

Và khi bà Ngọc bước vào nhà chưa kịp để mấy cô con gái hỏi, bà đã phán một câu xanh rờn.

- Thi đại học xong con Dương thu xếp hành lý đến nhà cậu Huy.

Huy vui vẻ lên xe, xe vừa chạy được một đoạn, người ta nghe thấy một tiếng hét khá to từ căn nhà của bà Ngọc.
--------------------------

Vừa thi xong đại học, Dương lết về nhà với tâm trạng chẳng vui vẻ gì. Hai môn trước đúng như dự tính của cô nhưng cái môn cuối cùng làm cô rơi vào trạng thái chán chường thảm bại. Đã vậy về đến nhà thì nhà cửa vắng tanh, cơm nước cũng chưa có, Dương tự nghĩ liệu có người mẹ nào như mẹ mình không. Bà suốt ngày chúi đầu vào mấy hình vẽ truyện tranh dễ thương, thậm chí ngay ngày con đi thi cũng chẳng thấy lo lắng gì, quan tâm gì. Dù đã quen với chuyện này nhưng khi nghĩ đến không khỏi làm cô buồn. Cô không mạnh mẽ, cô biết điều đó và hơn ai hết, cô cũng muốn được quan tâm, chăm sóc.

Tiếng chuông điện thoại reo làm Dương mệt mỏi lê người ra khỏi cái ghế, chồm đến bàn và nhất máy.

- Alô.

-…

- Alô.

Dương lặp lại bằng giọng khá bực. Đầu dây bên kia bắt đầu ấp úng.

- Vợ… vợ vừa thi về à? Vợ làm bài tốt chứ?

Mất vài giây đứng hình Dương mới tỉnh lại. Hai tuần nay cô hoàn toàn quên mất chuyện hôn ước gì gì đấy, cũng chẳng nghe ai nhắc đến cả. Đột nhiên khi nghe thằng nhóc gọi thế này cô thấy rợn người, cảm giác lợ lợ trong cổ họng không sao đáp trả.

- Sao vợ không nói gì? Vợ không thích gọi thế này à? Tại mẹ nói nên đổi cách xưng hô nên...

“Con sẽ giết mẹ!” Dương bực tức trong lòng.

- Không sao đâu. Tại thấy lạ lạ nên không quen thôi.

- Vậy chồng sẽ gọi nhiều lần đến khi vợ thấy thoải mái nhé?

Dương không biết thằng nhóc này ngây thơ đến mức nào, chẳng lẽ nó hoàn toàn không thấy như vậy là quá nhanh cho một lần gặp sao? Chẳng lẽ nó không cảm nhận được tình cảm Dương dành cho nó như là chị em sao, tại sao vẫn có thể chọn cô chứ.

Theo lời mẹ nhắn lại“Thằng bé bảo con không ghét nó nên nó đã chọn con.” Chẳng lẽ to đầu như Dương phải cư xử ngu ngốc như hai đứa em thì mới đúng, không ghét thì có thể yêu thương sao, lí lẽ của con nít... Dương thở dài.

- Sao vậy vợ? Vợ không làm bài được à? Hay vợ mới thi về nên mệt? Chồng làm phiền vợ lắm à?

- Ừ! Vợ mệt.

Nếu Dương không cắt ngang thì không biết những câu hỏi ngây ngô kia đến bao giờ mới chịu chấm dứt. 

-… Vậy vợ nghỉ ngơi đi nha. 

Tiếng cúp máy làm Dương nhẹ nhõm, cô thả người nửa trên ghế, nửa dưới nền nghĩ ngợi. Lúc này khi thấy đỡ hơn Dương mới nhận ra thằng nhóc lo cho mình thật, những lời quan tâm ấy tưởng phiền hà vậy mà nỗi bực dọc nguôi ngây đi chút ít, thấy bình thản hơn. 

Dương không ghét thằng nhóc, thậm chí con thấy tính tình nó khá dễ thương, xong cứ nghĩ đến chức danh vợ, thì cô lại thấy nực cười sao sao ấy. Nghĩ xem nếu cùng đi trên đường, Dương nắm tay Huy và nói chồng ơi, chồng à thì thà cô chặt cái mặt vứt thùng rác còn hơn. Nghĩ là thấy nản “Thôi! Coi như công việc làm thêm ba tháng hè đổi lấy tương lai cho cả gia đình vậy”

Mắt vừa nhắm lại thì nghe tiếng ồn ào của mẹ và hai đứa em gái bước vào. Giọng cười vui vẻ của cả ba làm Dương có cảm giác như mình là đứa rơi rớt ở đâu mẹ nhặt về vậy.

Mới từ sáng sớm Dương đã nghe tiếng lục đục trong phòng, dụi dụi mắt tỉnh lại thì thấy mẹ và hai em đang gom hành lý của Dương vào va ly. Dương nhảy dựng dậy, nhìn sững sốt làm ba người kia cũng giật mình theo.

- Mẹ! Mẹ lại làm chuyện gì nữa thế này?

Bà Ngọc lúng túng, giải thích ấm ớ.

- Hôm qua cậu Huy không nói gì với con sao?

- Có nói chuyện nhưng chẳng liên quan gì đến vụ mẹ tự tiện đụng vào đồ của con cả.

Trang mai mĩa.

- Chắc thằng ngốc đó quên không nói với chị là hôm nay chị phải đến đó.

Dương đơ người rồi hét lên một tiếng thất vọng. Cô nằm bẹp xuống không thèm động đậy nữa, mặc kệ muốn ra sao thì ra. 


Tags: Truyện

Đang xem: Chú rể 15 tuổi - Cô dâu được chọn (P2)

Bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên